逢 féng 春 chūn - - 释 shì 善 shàn 珍 zhēn
衰 shuāi 老 lǎo 逢 féng 春 chūn 能 néng 几 jǐ 回 huí , , 自 zì 怜 lián 光 guāng 景 jǐng 赋 fù 残 cán 梅 méi 。 。
齿 chǐ 牙 yá 落 luò 尽 jǐn 舌 shé 犹 yóu 在 zài , , 年 nián 岁 suì 阅 yuè 多 duō 心 xīn 尚 shàng 孩 hái 。 。
座 zuò 上 shàng 麈 zhǔ 闲 xián 谈 tán 客 kè 去 qù , , 手 shǒu 中 zhōng 书 shū 堕 duò 睡 shuì 魔 mó 来 lái 。 。
生 shēng 平 píng 痴 chī 绝 jué 真 zhēn 堪 kān 叹 tàn , , 千 qiān 古 gǔ 文 wén 章 zhāng 水 shuǐ 一 yī 杯 bēi 。 。
逢春。宋代。释善珍。衰老逢春能几回,自怜光景赋残梅。 齿牙落尽舌犹在,年岁阅多心尚孩。 座上麈闲谈客去,手中书堕睡魔来。 生平痴绝真堪叹,千古文章水一杯。