邢 xíng 逸 yì 人 rén 寒 hán 夜 yè 见 jiàn 过 guò - - 王 wáng 恭 gōng
每 měi 忆 yì 家 jiā 林 lín 结 jié 弟 dì 兄 xiōng , , 别 bié 来 lái 空 kōng 感 gǎn 故 gù 乡 xiāng 情 qíng 。 。
天 tiān 涯 yá 白 bái 首 shǒu 重 zhòng 相 xiāng 见 jiàn , , 客 kè 里 lǐ 残 cán 觞 shāng 且 qiě 共 gòng 倾 qīng 。 。
积 jī 雪 xuě 寒 hán 江 jiāng 枫 fēng 尽 jǐn 落 luò , , 断 duàn ? gū 孤 zhàng 嶂 yuè 月 piān 偏 míng 明 。 。
十 shí 年 nián 沧 cāng 海 hǎi 多 duō 离 lí 别 bié , , 岂 qǐ 必 bì 今 jīn 宵 xiāo 泪 lèi 满 mǎn 缨 yīng 。 。
邢逸人寒夜见过。明代。王恭。每忆家林结弟兄,别来空感故乡情。 天涯白首重相见,客里残觞且共倾。 积雪寒江枫尽落,断?孤嶂月偏明。 十年沧海多离别,岂必今宵泪满缨。