望 wàng 嘉 jiā 祥 xiáng 山 shān - - 汪 wāng 广 guǎng 洋 yáng
放 fàng 溜 liū 数 shù 百 bǎi 里 lǐ , , 悠 yōu 然 rán 才 cái 见 jiàn 山 shān 。 。
凉 liáng 风 fēng 吹 chuī 雨 yǔ 过 guò , , 好 hǎo 鸟 niǎo 背 bèi 人 rén 还 hái 。 。
河 hé 水 shuǐ 翻 fān 银 yín 浪 làng , , 冈 gāng 峦 luán 拥 yōng 翠 cuì 鬟 huán 。 。
不 bù 知 zhī 幽 yōu 谷 gǔ 底 dǐ , , 能 néng 得 dé 几 jǐ 家 jiā 闲 xián 。 。
望嘉祥山。明代。汪广洋。放溜数百里,悠然才见山。 凉风吹雨过,好鸟背人还。 河水翻银浪,冈峦拥翠鬟。 不知幽谷底,能得几家闲。