杪 miǎo 秋 qiū 登 dēng 太 tài 华 huà 山 shān 绝 jué 顶 dǐng 其 qí 四 sì - - 李 lǐ 攀 pān 龙 lóng
徙 xǐ 倚 yǐ 三 sān 峰 fēng 峰 fēng 上 shàng 头 tou , , 萧 xiāo 条 tiáo 万 wàn 里 lǐ 见 jiàn 高 gāo 秋 qiū 。 。
莲 lián 花 huā 直 zhí 扑 pū 青 qīng 天 tiān 色 sè , , 玉 yù 女 nǚ 常 cháng 含 hán 白 bái 雪 xuě 愁 chóu 。 。
树 shù 杪 miǎo 云 yún 霾 mái 沙 shā 漠 mò 气 qì , , 岩 yán 前 qián 日 rì 晕 yùn 汉 hàn 江 jiāng 流 liú 。 。
停 tíng 杯 bēi 一 yī 啸 xiào 千 qiān 年 nián 事 shì , , 不 bù 拟 nǐ 人 rén 间 jiān 说 shuō 壮 zhuàng 游 yóu 。 。
杪秋登太华山绝顶 其四。明代。李攀龙。徙倚三峰峰上头,萧条万里见高秋。 莲花直扑青天色,玉女常含白雪愁。 树杪云霾沙漠气,岩前日晕汉江流。 停杯一啸千年事,不拟人间说壮游。