怀 huái 竹 zhú 叔 shū 寿 shòu 诗 shī - - 唐 táng 顺 shùn 之 zhī
门 mén 傍 bàng 清 qīng 溪 xī 长 zhǎng 自 zì 扃 jiōng , , 阴 yīn 阴 yīn 丛 cóng 竹 zhú 绕 rào 幽 yōu 庭 tíng 。 。
地 dì 偏 piān 南 nán 郭 guō 人 rén 堪 kān 隐 yǐn , , 秋 qiū 尽 jǐn 困 kùn 篱 lí 菊 jú 正 zhèng 馨 xīn 。 。
笑 xiào 傲 ào 百 bǎi 年 nián 惟 wéi 稼 jià 圃 pǔ , , 风 fēng 流 liú 两 liǎng 世 shì 擅 shàn 丹 dān 青 qīng 。 。
不 bù 须 xū 海 hǎi 上 shàng 求 qiú 灵 líng 药 yào , , 元 yuán 是 shì 江 jiāng 边 biān 老 lǎo 岁 suì 星 xīng 。 。
怀竹叔寿诗。明代。唐顺之。门傍清溪长自扃,阴阴丛竹绕幽庭。 地偏南郭人堪隐,秋尽困篱菊正馨。 笑傲百年惟稼圃,风流两世擅丹青。 不须海上求灵药,元是江边老岁星。