吊 diào 李 lǐ 古 gǔ 岩 yán - - 陆 lù 文 wén 圭 guī
堂 táng 堂 táng 山 shān 立 lì 万 wàn 人 rén 英 yīng , , 一 yī 夕 xī 霜 shuāng 风 fēng 玉 yù 树 shù 倾 qīng 。 。
公 gōng 去 qù 隐 yǐn 然 rán 关 guān 世 shì 道 dào , , 客 kè 来 lái 何 hé 止 zhǐ 哭 kū 交 jiāo 情 qíng 。 。
安 ān 知 zhī 死 sǐ 不 bù 如 rú 生 shēng 乐 lè , , 但 dàn 恨 hèn 才 cái 难 nán 与 yǔ 命 mìng 争 zhēng 。 。
幸 xìng 喜 xǐ 肯 kěn 堂 táng 丹 dān 雘 wò 手 shǒu , , 陇 lǒng 西 xī 依 yī 旧 jiù 振 zhèn 家 jiā 声 shēng 。 。
吊李古岩。元代。陆文圭。堂堂山立万人英,一夕霜风玉树倾。 公去隐然关世道,客来何止哭交情。 安知死不如生乐,但恨才难与命争。 幸喜肯堂丹雘手,陇西依旧振家声。