赋 fù 得 dé 虚 xū 牖 yǒu 风 fēng 惊 jīng 梦 mèng - - 郭 guō 之 zhī 奇 qí
竹 zhú 室 shì 摇 yáo 清 qīng 影 yǐng , , 松 sōng 吹 chuī 动 dòng 窈 yǎo 岑 cén 。 。
祇 qí 同 tóng 春 chūn 寂 jì 寞 mò , , 能 néng 使 shǐ 夜 yè 凄 qī 深 shēn 。 。
久 jiǔ 恨 hèn 成 chéng 终 zhōng 古 gǔ , , 长 zhǎng 愁 chóu 折 zhé 寸 cùn 心 xīn 。 。
宁 níng 关 guān 空 kōng 谷 gǔ 响 xiǎng , , 却 què 令 lìng 远 yuǎn 魂 hún 沉 chén 。 。
赋得虚牖风惊梦。明代。郭之奇。竹室摇清影,松吹动窈岑。 祇同春寂寞,能使夜凄深。 久恨成终古,长愁折寸心。 宁关空谷响,却令远魂沉。