竟 jìng 日 rì 青 qīng 山 shān - - 郭 guō 之 zhī 奇 qí
竟 jìng 日 rì 青 qīng 山 shān 费 fèi 眼 yǎn 描 miáo , , 云 yún 心 xīn 静 jìng 以 yǐ 远 yuǎn 为 wèi 招 zhāo 。 。
忧 yōu 从 cóng 桃 táo 棘 jí 时 shí 相 xiāng 过 guò , , 思 sī 向 xiàng 榛 zhēn 苓 líng 未 wèi 可 kě 要 yào 。 。
恰 qià 向 xiàng 望 wàng 中 zhōng 生 shēng 旷 kuàng 漠 mò , , 先 xiān 从 cóng 意 yì 外 wài 落 luò 喧 xuān 嚣 xiāo 。 。
此 cǐ 身 shēn 疑 yí 却 què 行 xíng 僧 sēng 似 shì , , 丘 qiū 壑 hè 随 suí 缘 yuán 付 fù 一 yī 瓢 piáo 。 。
竟日青山。明代。郭之奇。竟日青山费眼描,云心静以远为招。 忧从桃棘时相过,思向榛苓未可要。 恰向望中生旷漠,先从意外落喧嚣。 此身疑却行僧似,丘壑随缘付一瓢。