方 fāng 景 jǐng 瞻 zhān 还 hái 南 nán 城 chéng 借 jiè 松 sōng 厓 yá 韵 yùn - - 庄 zhuāng 昶 chǎng
四 sì 海 hǎi 无 wú 家 jiā 更 gèng 说 shuō 家 jiā , , 且 qiě 将 jiāng 行 xíng 止 zhǐ 问 wèn 江 jiāng 霞 xiá 。 。
知 zhī 君 jūn 脚 jiǎo 力 lì 尝 cháng 应 yīng 遍 biàn , , 老 lǎo 我 wǒ 头 tóu 风 fēng 痛 tòng 愈 yù 加 jiā 。 。
万 wàn 事 shì 到 dào 头 tóu 终 zhōng 外 wài 物 wù , , 孤 gū 舟 zhōu 何 hé 处 chǔ 不 bù 天 tiān 涯 yá 。 。
故 gù 园 yuán 到 dào 日 rì 重 chóng 阳 yáng 近 jìn , , 莫 mò 向 xiàng 尊 zūn 前 qián 负 fù 菊 jú 花 huā 。 。
方景瞻还南城借松厓韵。明代。庄昶。四海无家更说家,且将行止问江霞。 知君脚力尝应遍,老我头风痛愈加。 万事到头终外物,孤舟何处不天涯。 故园到日重阳近,莫向尊前负菊花。