冬 dōng 晚 wǎn - - 陶 táo 安 ān
江 jiāng 上 shàng 风 fēng 高 gāo 雪 xuě 正 zhèng 深 shēn , , 倦 juàn 游 yóu 人 rén 抱 bào 慰 wèi 时 shí 心 xīn 。 。
柴 zhài 门 mén 不 bù 扫 sǎo 无 wú 来 lái 辙 zhé , , 抱 bào 膝 xī 藜 lí 床 chuáng 一 yī 畅 chàng 吟 yín 。 。
冬晚。明代。陶安。江上风高雪正深,倦游人抱慰时心。 柴门不扫无来辙,抱膝藜床一畅吟。