出 chū 山 shān 诗 shī - - 梁 liáng 元 yuán 柱 zhù
绿 lǜ 天 tiān 卧 wò 稳 wěn 谪 zhé 神 shén 仙 xiān , , 底 dǐ 事 shì 乘 chéng 骢 cōng 著 zhe 晓 xiǎo 鞭 biān 。 。
报 bào 国 guó 可 kě 能 néng 忘 wàng 逆 nì 旅 lǚ , , 离 lí 家 jiā 空 kōng 自 zì 惜 xī 频 pín 年 nián 。 。
蓬 péng 飘 piāo 万 wàn 里 lǐ 看 kàn 鸿 hóng 雁 yàn , , 春 chūn 尽 jǐn 千 qiān 山 shān 听 tīng 杜 dù 鹃 juān 。 。
前 qián 路 lù 漫 màn 漫 màn 初 chū 拟 nǐ 足 zú , , 故 gù 丘 qiū 回 huí 首 shǒu 白 bái 云 yún 边 biān 。 。
出山诗。明代。梁元柱。绿天卧稳谪神仙,底事乘骢著晓鞭。 报国可能忘逆旅,离家空自惜频年。 蓬飘万里看鸿雁,春尽千山听杜鹃。 前路漫漫初拟足,故丘回首白云边。