风 fēng 木 mù 图 tú 为 wèi 地 dì 曹 cáo 刘 liú 永 yǒng 锡 xī 赋 fù - - 苏 sū 葵 kuí
乾 qián 坤 kūn 风 fēng 木 mù 惨 cǎn 婆 pó 娑 suō , , 孝 xiào 子 zǐ 其 qí 如 rú 感 gǎn 怆 chuàng 何 hé 。 。
蝴 hú 蝶 dié 梦 mèng 中 zhōng 英 yīng 爽 shuǎng 尽 jǐn , , 杜 dù 鹃 juān 花 huā 上 shàng 血 xuè 痕 hén 多 duō 。 。
恩 ēn 违 wéi 乌 wū 哺 bǔ 霜 shuāng 巢 cháo 冷 lěng , , 愁 chóu 绝 jué 牛 niú 眠 mián 石 shí 兽 shòu 峨 é 。 。
咫 zhǐ 尺 chǐ 夜 yè 台 tái 无 wú 路 lù 到 dào , , 只 zhǐ 焚 fén 黄 huáng 纸 zhǐ 送 sòng 恩 ēn 波 bō 。 。
风木图为地曹刘永锡赋。明代。苏葵。乾坤风木惨婆娑,孝子其如感怆何。 蝴蝶梦中英爽尽,杜鹃花上血痕多。 恩违乌哺霜巢冷,愁绝牛眠石兽峨。 咫尺夜台无路到,只焚黄纸送恩波。