孙 sūn 鹤 hè 林 lín 居 jū 士 shì 为 wèi 狂 kuáng 人 rén 所 suǒ 累 lèi 赴 fù 理 lǐ 五 wǔ 羊 yáng 今 jīn 得 dé 脱 tuō 然 rán 诗 shī 送 sòng 之 zhī 归 guī - - 释 shì 今 jīn 无 wú
多 duō 君 jūn 真 zhēn 有 yǒu 子 zi , , 患 huàn 难 nàn 自 zì 能 néng 将 jiāng 。 。
儿 ér 戏 xì 劳 láo 三 sān 尺 chǐ , , 悲 bēi 酸 suān 尽 jǐn 两 liǎng 行 xíng 。 。
旅 lǚ 途 tú 堪 kān 强 qiáng 饭 fàn , , 归 guī 路 lù 更 gèng 烧 shāo 香 xiāng 。 。
相 xiāng 看 kàn 一 yī 感 gǎn 激 jī , , 此 cǐ 意 yì 岂 qǐ 能 néng 忘 wàng 。 。
孙鹤林居士为狂人所累赴理五羊今得脱然诗送之归。明代。释今无。多君真有子,患难自能将。 儿戏劳三尺,悲酸尽两行。 旅途堪强饭,归路更烧香。 相看一感激,此意岂能忘。