哭 kū 怡 yí 庵 ān 先 xiān 生 shēng - - 顾 gù 清 qīng
手 shǒu 拆 chāi 乡 xiāng 书 shū 泪 lèi 满 mǎn 衣 yī , , 西 xī 风 fēng 落 luò 木 mù 正 zhèng 离 lí 离 lí 。 。
谁 shéi 知 zhī 总 zǒng 角 jiǎo 横 héng 经 jīng 子 zi , , 便 biàn 到 dào 苍 cāng 颜 yán 哭 kū 寝 qǐn 时 shí 。 。
儿 ér 女 nǚ 有 yǒu 情 qíng 知 zhī 眷 juàn 恋 liàn , , 门 mén 墙 qiáng 无 wú 地 dì 答 dá 恩 ēn 私 sī 。 。
马 mǎ 驼 tuó 原 yuán 上 shàng 青 qīng 荧 yíng 石 shí , , 傥 tǎng 许 xǔ 南 nán 容 róng 赞 zàn 一 yī 辞 cí 。 。
哭怡庵先生。明代。顾清。手拆乡书泪满衣,西风落木正离离。 谁知总角横经子,便到苍颜哭寝时。 儿女有情知眷恋,门墙无地答恩私。 马驼原上青荧石,傥许南容赞一辞。