岘 xiàn 山 shān 浮 fú 碧 bì 亭 tíng 呈 chéng 黄 huáng 湖 hú 州 zhōu 子 zi 和 hé - - 顾 gù 璘 lín
平 píng 湖 hú 短 duǎn 棹 zhào 镜 jìng 中 zhōng 来 lái , , 翠 cuì 岫 xiù 红 hóng 亭 tíng 罨 yǎn 画 huà 开 kāi 。 。
雾 wù 树 shù 散 sàn 分 fēn 洲 zhōu 渚 zhǔ 断 duàn , , 云 yún 峰 fēng 横 héng 带 dài 海 hǎi 天 tiān 回 huí 。 。
登 dēng 高 gāo 共 gòng 续 xù 黄 huáng 花 huā 节 jié , , 藉 jí 草 cǎo 仍 réng 探 tàn 白 bái 石 shí 杯 bēi 。 。
传 chuán 道 dào 使 shǐ 君 jūn 多 duō 暇 xiá 日 rì , , 每 měi 携 xié 宾 bīn 从 cóng 恣 zì 徘 pái 徊 huái 。 。
岘山浮碧亭呈黄湖州子和。明代。顾璘。平湖短棹镜中来,翠岫红亭罨画开。 雾树散分洲渚断,云峰横带海天回。 登高共续黄花节,藉草仍探白石杯。 传道使君多暇日,每携宾从恣徘徊。