白 bái 公 gōng 草 cǎo 堂 táng - - 孔 kǒng 武 wǔ 仲 zhòng
达 dá 士 shì 因 yīn 忘 wàng 世 shì , , 非 fēi 求 qiú 高 gāo 尚 shàng 名 míng 。 。
林 lín 泉 quán 得 dé 佳 jiā 处 chù , , 风 fēng 物 wù 有 yǒu 馀 yú 清 qīng 。 。
贝 bèi 锦 jǐn 伤 shāng 谗 chán 舌 shé , , 浮 fú 云 yún 寄 jì 宦 huàn 情 qíng 。 。
诗 shī 才 cái 今 jīn 古 gǔ 备 bèi , , 性 xìng 理 lǐ 死 sǐ 生 shēng 明 míng 。 。
莲 lián 沼 zhǎo 秋 qiū 芳 fāng 合 hé , , 香 xiāng 山 shān 晚 wǎn 翠 cuì 横 héng 。 。
黄 huáng 芦 lú 绕 rào 官 guān 舍 shě , , 不 bù 复 fù 念 niàn 青 qīng 城 chéng 。 。
白公草堂。宋代。孔武仲。达士因忘世,非求高尚名。 林泉得佳处,风物有馀清。 贝锦伤谗舌,浮云寄宦情。 诗才今古备,性理死生明。 莲沼秋芳合,香山晚翠横。 黄芦绕官舍,不复念青城。