楼 lóu 暄 xuān - - 方 fāng 孝 xiào 标 biāo
邻 lín 园 yuán 远 yuǎn 岫 xiù 列 liè 平 píng 原 yuán , , 争 zhēng 带 dài 晴 qíng 光 guāng 拥 yōng 筚 bì 门 mén 。 。
镇 zhèn 日 rì 窗 chuāng 凝 níng 春 chūn 气 qì 满 mǎn , , 小 xiǎo 楼 lóu 人 rén 重 zhòng 夕 xī 阳 yáng 温 wēn 。 。
吟 yín 声 shēng 金 jīn 石 shí 高 gāo 能 néng 出 chū , , 世 shì 面 miàn 风 fēng 霜 shuāng 静 jìng 者 zhě 尊 zūn 。 。
知 zhī 是 shì 天 tiān 心 xīn 怜 lián 范 fàn 叔 shū , , 绨 tí 袍 páo 尽 jǐn 典 diǎn 不 bù 须 xū 论 lùn 。 。
楼暄。清代。方孝标。邻园远岫列平原,争带晴光拥筚门。 镇日窗凝春气满,小楼人重夕阳温。 吟声金石高能出,世面风霜静者尊。 知是天心怜范叔,绨袍尽典不须论。