和 hé 陈 chén 忏 chàn 真 zhēn 原 yuán 韵 yùn - - 许 xǔ 南 nán 英 yīng
忍 rěn 死 sǐ 难 nàn 争 zhēng 没 mò 世 shì 名 míng , , 从 cóng 前 qián 始 shǐ 悔 huǐ 领 lǐng 专 zhuān 城 chéng 。 。
乾 qián 坤 kūn 到 dào 此 cǐ 消 xiāo 清 qīng 气 qì , , 文 wén 字 zì 多 duō 应 yìng 变 biàn 徵 zhēng 声 shēng 。 。
杜 dù 甫 fǔ 自 zì 怜 lián 穿 chuān 短 duǎn 褐 hè , , 终 zhōng 军 jūn 莫 mò 再 zài 请 qǐng 长 cháng 缨 yīng ! !
思 sī 焚 fén 笔 bǐ 砚 yàn 归 guī 山 shān 去 qù , , 遁 dùn 迹 jī 渔 yú 樵 qiáo 过 guò 此 cǐ 生 shēng 。 。
和陈忏真原韵。清代。许南英。忍死难争没世名,从前始悔领专城。 乾坤到此消清气,文字多应变徵声。 杜甫自怜穿短褐,终军莫再请长缨! 思焚笔砚归山去,遁迹渔樵过此生。