重 chóng 阳 yáng 病 bìng 起 qǐ - - 黄 huáng 恩 ēn 彤 tóng
困 kùn 余 yú 起 qǐ 步 bù 画 huà 廊 láng 东 dōng , , 闷 mèn 把 bǎ 茱 zhū 萸 yú 数 shù 晚 wǎn 红 hóng 。 。
四 sì 面 miàn 寒 hán 山 shān 黄 huáng 叶 yè 下 xià , , 一 yī 声 shēng 断 duàn 雁 yàn 碧 bì 云 yún 中 zhōng 。 。
兴 xìng 来 lái 欲 yù 觅 mì 登 dēng 高 gāo 侣 lǚ , , 病 bìng 后 hòu 难 nán 禁 jìn 落 luò 帽 mào 风 fēng 。 。
自 zì 叹 tàn 吟 yín 身 shēn 如 rú 瘦 shòu 鹤 hè , , 不 bù 堪 kān 重 zhòng 醉 zuì 菊 jú 花 huā 丛 cóng 。 。
重阳病起。清代。黄恩彤。困余起步画廊东,闷把茱萸数晚红。 四面寒山黄叶下,一声断雁碧云中。 兴来欲觅登高侣,病后难禁落帽风。 自叹吟身如瘦鹤,不堪重醉菊花丛。