咏 yǒng 荷 hé 用 yòng 新 xīn 城 chéng 先 xiān 生 shēng 秋 qiū 柳 liǔ 韵 yùn 其 qí 五 wǔ - - 黄 huáng 人 rén
呼 hū 出 chū 亭 tíng 亭 tíng 解 jiě 佩 pèi 魂 hún , , 幽 yōu 香 xiāng 十 shí 里 lǐ 直 zhí 通 tōng 门 mén 。 。
绿 lǜ 遮 zhē 人 rén 面 miàn 如 rú 闻 wén 唱 chàng , , 红 hóng 谢 xiè 春 chūn 风 fēng 不 bù 著 zhe 痕 hén 。 。
末 mò 路 lù 蝶 dié 蜂 fēng 愁 chóu 唤 huàn 渡 dù , , 结 jié 邻 lín 鸥 ōu 鹭 lù 闹 nào 成 chéng 村 cūn 。 。
一 yī 生 shēng 未 wèi 插 chā 尘 chén 中 zhōng 脚 jiǎo , , 莫 mò 作 zuò 拖 tuō 泥 ní 带 dài 水 shuǐ 论 lùn 。 。
咏荷用新城先生秋柳韵 其五。清代。黄人。呼出亭亭解佩魂,幽香十里直通门。 绿遮人面如闻唱,红谢春风不著痕。 末路蝶蜂愁唤渡,结邻鸥鹭闹成村。 一生未插尘中脚,莫作拖泥带水论。