吊 diào 尧 yáo 章 zhāng - - 周 zhōu 文 wén 璞 pú
相 xiāng 逢 féng 萧 xiāo 寺 sì 已 yǐ 累 lèi 然 rán , , 自 zì 咏 yǒng 离 lí 骚 sāo 讲 jiǎng 太 tài 玄 xuán 。 。
极 jí 目 mù 旧 jiù 游 yóu 犹 yóu 白 bái 石 shí , , 伤 shāng 心 xīn 孤 gū 冢 zhǒng 只 zhǐ 苍 cāng 烟 yān 。 。
儿 ér 从 cóng 外 wài 舍 shě 收 shōu 残 cán 稿 gǎo , , 客 kè 向 xiàng 空 kōng 山 shān 泣 qì 断 duàn 弦 xián 。 。
帝 dì 所 suǒ 修 xiū 文 wén 与 yǔ 张 zhāng 乐 lè , , 魂 hún 兮 xī 应 yìng 是 shì 到 dào 钧 jūn 天 tiān 。 。
吊尧章。宋代。周文璞。相逢萧寺已累然,自咏离骚讲太玄。 极目旧游犹白石,伤心孤冢只苍烟。 儿从外舍收残稿,客向空山泣断弦。 帝所修文与张乐,魂兮应是到钧天。