和 hé 李 lǐ 公 gōng 素 sù 舍 shè 人 rén 真 zhēn 州 zhōu 通 tōng 济 jì 亭 tíng 诗 shī - - 金 jīn 君 jūn 卿 qīng
虹 hóng 堤 dī 崛 jué 起 qǐ 开 kāi 危 wēi 轩 xuān , , 四 sì 彻 chè 空 kōng 旷 kuàng 围 wéi 山 shān 川 chuān 。 。
刺 cì 天 tiān 万 wàn 里 lǐ 烟 yān 树 shù 外 wài , , 破 pò 浪 làng 一 yī 去 qù 风 fēng 中 zhōng 船 chuán 。 。
青 qīng 黄 huáng 乱 luàn 眼 yǎn 裂 liè 春 chūn 锦 jǐn , , 鸣 míng 声 shēng 聒 guā 耳 ěr 惊 jīng 秋 qiū 蝉 chán 。 。
亭 tíng 前 qián 深 shēn 处 chù 不 bù 百 bǎi 尺 chǐ , , 神 shén 物 wù 窟 kū 此 cǐ 犹 yóu 安 ān 然 rán 。 。
和李公素舍人真州通济亭诗。宋代。金君卿。虹堤崛起开危轩,四彻空旷围山川。 刺天万里烟树外,破浪一去风中船。 青黄乱眼裂春锦,鸣声聒耳惊秋蝉。 亭前深处不百尺,神物窟此犹安然。