光 guāng 禄 lù 坂 bǎn - - 杜 dù 甫 fǔ
山 shān 行 xíng 落 luò 日 rì 下 xià 绝 jué 壁 bì , , 西 xī 望 wàng 千 qiān 山 shān 万 wàn 山 shān 赤 chì 。 。
树 shù 枝 zhī 有 yǒu 鸟 niǎo 乱 luàn 鸣 míng 时 shí , , 暝 míng 色 sè 无 wú 人 rén 独 dú 归 guī 客 kè 。 。
马 mǎ 惊 jīng 不 bù 忧 yōu 深 shēn 谷 gǔ 坠 zhuì , , 草 cǎo 动 dòng 只 zhǐ 怕 pà 长 zhǎng 弓 gōng 射 shè 。 。
安 ān 得 dé 更 gèng 似 shì 开 kāi 元 yuán 中 zhōng , , 道 dào 路 lù 即 jí 今 jīn 多 duō 拥 yōng 隔 gé 。 。
光禄坂。唐代。杜甫。山行落日下绝壁,西望千山万山赤。 树枝有鸟乱鸣时,暝色无人独归客。 马惊不忧深谷坠,草动只怕长弓射。 安得更似开元中,道路即今多拥隔。