春 chūn 日 rì 登 dēng 望 wàng 海 hǎi 亭 tíng - - 张 zhāng 伯 bó 玉 yù
望 wàng 海 hǎi 亭 tíng 前 qián 春 chūn 色 sè 深 shēn , , 风 fēng 光 guāng 澹 dàn 澹 dàn 海 hǎi 沈 shěn 沈 shěn 。 。
潮 cháo 如 rú 世 shì 路 lù 来 lái 还 huán 去 qù , , 山 shān 带 dài 城 chéng 芜 wú 古 gǔ 到 dào 今 jīn 。 。
坐 zuò 见 jiàn 微 wēi 云 yún 生 shēng 别 bié 岸 àn , , 吟 yín 惊 jīng 幽 yōu 鸟 niǎo 起 qǐ 层 céng 阴 yīn 。 。
劝 quàn 君 jūn 莫 mò 苦 kǔ 凭 píng 高 gāo 望 wàng , , 惊 jīng 动 dòng 子 zi 牟 móu 千 qiān 里 lǐ 心 xīn 。 。
春日登望海亭。宋代。张伯玉。望海亭前春色深,风光澹澹海沈沈。 潮如世路来还去,山带城芜古到今。 坐见微云生别岸,吟惊幽鸟起层阴。 劝君莫苦凭高望,惊动子牟千里心。