残 cán 春 chūn 独 dú 来 lái 南 nán 亭 tíng 因 yīn 寄 jì 张 zhāng 祜 hù - - 杜 dù 牧 mù
暖 nuǎn 云 yún 如 rú 粉 fěn 草 cǎo 如 rú 茵 yīn , , 独 dú 步 bù 长 cháng 堤 dī 不 bú 见 jiàn 人 rén 。 。
一 yī 岭 lǐng 桃 táo 花 huā 红 hóng 锦 jǐn 黦 yuè , , 半 bàn 溪 xī 山 shān 水 shuǐ 碧 bì 罗 luó 新 xīn 。 。
高 gāo 枝 zhī 百 bǎi 舌 shé 犹 yóu 欺 qī 鸟 niǎo , , 带 dài 叶 yè 梨 lí 花 huā 独 dú 送 sòng 春 chūn 。 。
仲 zhòng 蔚 wèi 欲 yù 知 zhī 何 hé 处 chǔ 在 zài , , 苦 kǔ 吟 yín 林 lín 下 xià 拂 fú 诗 shī 尘 chén 。 。
残春独来南亭因寄张祜。唐代。杜牧。暖云如粉草如茵,独步长堤不见人。 一岭桃花红锦黦,半溪山水碧罗新。 高枝百舌犹欺鸟,带叶梨花独送春。 仲蔚欲知何处在,苦吟林下拂诗尘。