至 zhì 竹 zhú 客 kè 岭 lǐng 却 què 寄 jì 金 jīn 山 shān 闻 wén 老 lǎo - - 项 xiàng 安 ān 世 shì
二 èr 十 shí 五 wǔ 年 nián 丁 dīng 令 lìng 威 wēi , , 二 èr 十 shí 五 wǔ 日 rì 鬓 bìn 成 chéng 丝 sī 。 。
尘 chén 埃 āi 满 mǎn 面 miàn 脚 jiǎo 欲 yù 破 pò , , 酒 jiǔ 肉 ròu 熏 xūn 心 xīn 舌 shé 尽 jǐn 痴 chī 。 。
雨 yǔ 出 chū 郭 guō 门 mén 聊 liáo 一 yī 洗 xǐ , , 日 rì 从 cóng 源 yuán 口 kǒu 便 biàn 相 xiāng 随 suí 。 。
振 zhèn 衣 yī 直 zhí 上 shàng 千 qiān 峰 fēng 顶 dǐng , , 却 què 寄 jì 金 jīn 山 shān 长 cháng 老 lǎo 诗 shī 。 。
至竹客岭却寄金山闻老。宋代。项安世。二十五年丁令威,二十五日鬓成丝。 尘埃满面脚欲破,酒肉熏心舌尽痴。 雨出郭门聊一洗,日从源口便相随。 振衣直上千峰顶,却寄金山长老诗。