题 tí 惠 huì 山 shān 翠 cuì 麓 lù 亭 tíng - - 苏 sū 台 tái 父 fù
山 shān 势 shì 丛 cóng 丛 cóng 向 xiàng 北 běi 盘 pán , , 高 gāo 僧 sēng 平 píng 日 rì 为 wèi 开 kāi 轩 xuān 。 。
莫 mò 嫌 xián 长 zhǎng 有 yǒu 车 chē 马 mǎ 到 dào , , 真 zhēn 爱 ài 都 dōu 无 wú 鸟 niǎo 雀 què 喧 xuān 。 。
剩 shèng 长 cháng 松 sōng 篁 huáng 留 liú 日 rì 脚 jiǎo , , 少 shǎo 移 yí 桃 táo 杏 xìng 破 pò 云 yún 根 gēn 。 。
十 shí 年 nián 往 wǎng 返 fǎn 未 wèi 曾 zēng 厌 yàn , , 煮 zhǔ 茗 míng 尝 cháng 泉 quán 到 dào 酒 jiǔ 樽 zūn 。 。
题惠山翠麓亭。宋代。苏台父。山势丛丛向北盘,高僧平日为开轩。 莫嫌长有车马到,真爱都无鸟雀喧。 剩长松篁留日脚,少移桃杏破云根。 十年往返未曾厌,煮茗尝泉到酒樽。