次 cì 韵 yùn 睿 ruì 廓 kuò 然 rán 送 sòng 僧 sēng 还 hái 东 dōng 吴 wú - - 周 zhōu 志 zhì 蕙 huì
征 zhēng 夫 fū 应 yīng 为 wèi 指 zhǐ 柴 chái 扉 fēi , , 湖 hú 水 shuǐ 当 dāng 门 mén 可 kě 濯 zhuó 衣 yī 。 。
飞 fēi 鸟 niǎo 已 yǐ 知 zhī 今 jīn 日 rì 倦 juàn , , 旧 jiù 邻 lín 那 nà 悟 wù 昔 xī 人 rén 非 fēi 。 。
山 shān 情 qíng 已 yǐ 作 zuò 燖 xún 鸡 jī 净 jìng , , 世 shì 味 wèi 真 zhēn 如 rú 嚼 jiáo 蜡 là 微 wēi 。 。
遥 yáo 想 xiǎng 夜 yè 航 háng 无 wú 管 guǎn 束 shù , , 棹 zhào 歌 gē 应 yīng 载 zài 月 yuè 明 míng 归 guī 。 。
次韵睿廓然送僧还东吴。清代。周志蕙。征夫应为指柴扉,湖水当门可濯衣。 飞鸟已知今日倦,旧邻那悟昔人非。 山情已作燖鸡净,世味真如嚼蜡微。 遥想夜航无管束,棹歌应载月明归。