横 héng 翠 cuì 亭 tíng 书 shū 怀 huái - - 释 shì 绍 shào 嵩 sōng
小 xiǎo 葺 qì 茅 máo 茨 cí 紫 zǐ 翠 cuì 间 jiān , , 门 mén 当 dāng 宫 gōng 道 dào 不 bù 曾 céng 关 guān 。 。
剪 jiǎn 裁 cái 风 fēng 月 yuè 聊 liáo 堪 kān 醉 zuì , , 奔 bēn 走 zǒu 尘 chén 寰 huán 出 chū 老 lǎo 颜 yán 。 。
半 bàn 局 jú 残 cán 棋 qí 消 xiāo 白 bái 昼 zhòu , , 十 shí 年 nián 归 guī 梦 mèng 满 mǎn 青 qīng 山 shān 。 。
江 jiāng 城 chéng 今 jīn 可 kě 徘 pái 徊 huái 处 chù , , 莫 mò 怪 guài 频 pín 频 pín 此 cǐ 往 wǎng 还 huán 。 。
横翠亭书怀。宋代。释绍嵩。小葺茅茨紫翠间,门当宫道不曾关。 剪裁风月聊堪醉,奔走尘寰出老颜。 半局残棋消白昼,十年归梦满青山。 江城今可徘徊处,莫怪频频此往还。