用 yòng 山 shān 谷 gǔ 题 tí 借 jiè 景 jǐng 轩 xuān 赋 fù 史 shǐ 簿 bù 清 qīng 荫 yīn - - 释 shì 宝 bǎo 昙 tán
竹 zhú 君 jūn 如 rú 余 yú 子 zi 琴 qín 张 zhāng , , 友 yǒu 此 cǐ 百 bǎi 十 shí 庸 yōng 何 hé 伤 shāng 。 。
听 tīng 渠 qú 风 fēng 雨 yǔ 夜 yè 深 shēn 语 yǔ , , 撼 hàn 我 wǒ 窗 chuāng 几 jǐ 无 wú 边 biān 凉 liáng 。 。
起 qǐ 来 lái 颠 diān 倒 dǎo 急 jí 穿 chuān 袜 wà , , 直 zhí 恐 kǒng 吾 wú 庐 lú 变 biàn 林 lín 樾 yuè 。 。
却 què 烦 fán 清 qīng 影 yǐng 过 guò 墙 qiáng 来 lái , , 已 yǐ 约 yuē 姮 héng 娥 é 借 jiè 明 míng 月 yuè 。 。
用山谷题借景轩赋史簿清荫。宋代。释宝昙。竹君如余子琴张,友此百十庸何伤。 听渠风雨夜深语,撼我窗几无边凉。 起来颠倒急穿袜,直恐吾庐变林樾。 却烦清影过墙来,已约姮娥借明月。