拄 zhǔ 杖 zhàng 颂 sòng 寄 jì 松 sōng 源 yuán 和 hé 尚 shàng - - 释 shì 如 rú 净 jìng
七 qī 尺 chǐ 乌 wū 藤 téng 挂 guà 东 dōng 壁 bì , , 春 chūn 风 fēng 忽 hū 来 lái 生 shēng 两 liǎng 翼 yì 。 。
鞭 biān 起 qǐ 飞 fēi 龙 lóng 趁 chèn 不 bù 得 dé , , 洞 dòng 庭 tíng 搅 jiǎo 碎 suì 琉 liú 璃 lí 碧 bì 。 。
去 qù 兮 xī 去 qù 兮 xī 明 míng 历 lì 历 lì , , 梅 méi 花 huā 影 yǐng 里 lǐ 休 xiū 相 xiāng 觅 mì 。 。
为 wèi 雨 yǔ 为 wèi 云 yún 自 zì 古 gǔ 今 jīn , , 古 gǔ 今 jīn 寥 liáo 寥 liáo 有 yǒu 何 hé 极 jí 。 。
拄杖颂寄松源和尚。宋代。释如净。七尺乌藤挂东壁,春风忽来生两翼。 鞭起飞龙趁不得,洞庭搅碎琉璃碧。 去兮去兮明历历,梅花影里休相觅。 为雨为云自古今,古今寥寥有何极。