石 shí 溪 xī 和 hé 尚 shàng 顶 dǐng 相 xiāng 柏 bǎi 堂 táng 请 qǐng 赞 zàn - - 释 shì 可 kě 湘 xiāng
咄 duō 者 zhě 老 lǎo 和 hé 尚 shàng , , 可 kě 煞 shā 慈 cí 悲 bēi 相 xiāng 。 。
清 qīng 影 yǐng 落 luò 人 rén 间 jiān , , 香 xiāng 名 míng 透 tòu 天 tiān 上 shàng 。 。
弹 dàn 瑕 xiá 颣 lèi 于 yú 八 bā 方 fāng , , 迪 dí 精 jīng 明 míng 于 yú 万 wàn 象 xiàng 。 。
石 shí 骨 gǔ 崚 léng 嶒 céng , , 溪 xī 光 guāng 荡 dàng 漾 yàng 。 。
一 yī 笔 bǐ 传 chuán 来 lái , , 众 zhòng 工 gōng 绝 jué 唱 chàng , , 凌 líng 霄 xiāo 峰 fēng 顶 dǐng 堆 duī 青 qīng 嶂 zhàng 。 。
石溪和尚顶相柏堂请赞。宋代。释可湘。咄者老和尚,可煞慈悲相。 清影落人间,香名透天上。 弹瑕颣于八方,迪精明于万象。 石骨崚嶒,溪光荡漾。 一笔传来,众工绝唱,凌霄峰顶堆青嶂。