赋 fù 得 dé 鸟 niǎo 啼 tí 人 rén 不 bú 见 jiàn 花 huā 落 luò 树 shù 犹 yóu 香 xiāng - - 朱 zhū 彰 zhāng
为 wèi 有 yǒu 寻 xún 山 shān 癖 pǐ , , 行 xíng 行 xíng 入 rù 翠 cuì 微 wēi 。 。
径 jìng 深 shēn 啼 tí 鸟 niǎo 缓 huǎn , , 风 fēng 定 dìng 落 luò 花 huā 稀 xī 。 。
湿 shī 藓 xiǎn 香 xiāng 黏 nián 屐 jī , , 晴 qíng 岚 lán 暗 àn 上 shàng 衣 yī 。 。
自 zì 然 rán 幽 yōu 兴 xìng 惬 qiè , , 吟 yín 赏 shǎng 暮 mù 忘 wàng 归 guī 。 。
赋得鸟啼人不见花落树犹香。明代。朱彰。为有寻山癖,行行入翠微。 径深啼鸟缓,风定落花稀。 湿藓香黏屐,晴岚暗上衣。 自然幽兴惬,吟赏暮忘归。