一 yī 斛 hú 珠 zhū · · 寓 yù 言 yán - - 李 lǐ 雯 wén
垂 chuí 阳 yáng 如 rú 幕 mù , , 看 kàn 花 huā 每 měi 恨 hèn 东 dōng 风 fēng 恶 è 。 。 舞 wǔ 衣 yī 虽 suī 在 zài 薇 wēi 香 xiāng 薄 báo 。 。 撩 liáo 乱 luàn 云 yún 鬟 huán , , 何 hé 处 chǔ 安 ān 金 jīn 雀 què 。 。
天 tiān 上 shàng 柳 liǔ 绵 mián 吹 chuī 又 yòu 落 luò , , 玉 yù 颜 yán 已 yǐ 破 pò 情 qíng 如 rú 昨 zuó 。 。 学 xué 时 shí 剩 shèng 有 yǒu 相 xiāng 思 sī 约 yuē 。 。 今 jīn 日 rì 相 xiāng 思 sī , , 人 rén 倚 yǐ 栏 lán 干 gàn 角 jiǎo 。 。
一斛珠 · 寓言。清代。李雯。垂阳如幕,看花每恨东风恶。舞衣虽在薇香薄。撩乱云鬟,何处安金雀。 天上柳绵吹又落,玉颜已破情如昨。学时剩有相思约。今日相思,人倚栏干角。