送 sòng 灵 líng 澈 chè 上 shàng 人 rén 还 hái 越 yuè 中 zhōng - - 刘 liú 长 zhǎng 卿 qīng
禅 chán 客 kè 无 wú 心 xīn 杖 zhàng 锡 xī 还 hái , , 沃 wò 洲 zhōu 深 shēn 处 chù 草 cǎo 堂 táng 闲 xián 。 。
身 shēn 随 suí 敝 bì 屦 jù 经 jīng 残 cán 雪 xuě , , 手 shǒu 绽 zhàn 寒 hán 衣 yī 入 rù 旧 jiù 山 shān 。 。
独 dú 向 xiàng 青 qīng 溪 xī 依 yī 树 shù 下 xià , , 空 kōng 留 liú 白 bái 日 rì 在 zài 人 rén 间 jiān 。 。
那 nà 堪 kān 别 bié 后 hòu 长 zhǎng 相 xiàng 忆 yì , , 云 yún 木 mù 苍 cāng 苍 cāng 但 dàn 闭 bì 关 guān 。 。
送灵澈上人还越中。唐代。刘长卿。禅客无心杖锡还,沃洲深处草堂闲。 身随敝屦经残雪,手绽寒衣入旧山。 独向青溪依树下,空留白日在人间。 那堪别后长相忆,云木苍苍但闭关。