孔 kǒng 周 zhōu 经 jīng 时 shí 不 bú 见 jiàn 目 mù 想 xiǎng 高 gāo 胜 shèng 居 jū 然 rán 在 zài 怀 huái 写 xiě 碧 bì 梧 wú 高 gāo 士 shì 图 tú 并 bìng 小 xiǎo 诗 shī 寄 jì 意 yì - - 文 wén 徵 zhēng 明 míng
漠 mò 漠 mò 疏 shū 桐 tóng 洒 sǎ 面 miàn 凉 liáng , , 溅 jiàn 溅 jiàn 寒 hán 玉 yù 漱 shù 回 huí 塘 táng 。 。
马 mǎ 蹄 tí 不 bú 到 dào 清 qīng 阴 yīn 寂 jì , , 始 shǐ 觉 jué 空 kōng 山 shān 白 bái 日 rì 长 zhǎng 。 。
孔周经时不见目想高胜居然在怀写碧梧高士图并小诗寄意。明代。文徵明。漠漠疏桐洒面凉,溅溅寒玉漱回塘。 马蹄不到清阴寂,始觉空山白日长。