客 kè 意 yì - - 陆 lù 游 yóu
山 shān 行 xíng 曳 yè 杖 zhàng 水 shuǐ 拿 ná 舟 zhōu , , 走 zǒu 遍 biàn 茫 máng 茫 máng 禹 yǔ 画 huà 州 zhōu 。 。
蝴 hú 蝶 dié 梦 mèng 魂 hún 常 cháng 是 shì 客 kè , , 芭 bā 蕉 jiāo 身 shēn 世 shì 不 bù 禁 jīn 秋 qiū 。 。
早 zǎo 因 yīn 食 shí 少 shǎo 妨 fáng 高 gāo 卧 wò , , 晚 wǎn 忆 yì 茶 chá 甘 gān 作 zuò 远 yuǎn 游 yóu 。 。
龙 lóng 焙 bèi 一 yī 尝 cháng 端 duān 可 kě 去 qù , , 无 wú 心 xīn 更 gèng 为 wéi 荔 lì 枝 zhī 留 liú 。 。
客意。宋代。陆游。山行曳杖水拿舟,走遍茫茫禹画州。 蝴蝶梦魂常是客,芭蕉身世不禁秋。 早因食少妨高卧,晚忆茶甘作远游。 龙焙一尝端可去,无心更为荔枝留。