宋 sòng 丈 zhàng 示 shì 及 jí 红 hóng 梅 méi 腊 là 梅 méi 借 jiè 韵 yùn 两 liǎng 诗 shī 辄 zhé 复 fù 和 hé 呈 chéng 以 yǐ 发 fā 一 yī 笑 xiào - - 朱 zhū 熹 xī
闻 wén 说 shuō 寒 hán 梅 méi 尽 jǐn , , 寻 xún 芳 fāng 去 qù 已 yǐ 迟 chí 。 。
冷 lěng 香 xiāng 无 wú 宿 sù 蕊 ruǐ , , 秾 nóng 艳 yàn 有 yǒu 繁 fán 枝 zhī 。 。
正 zhèng 复 fù 非 fēi 同 tóng 调 diào , , 何 hé 妨 fáng 续 xù 旧 jiù 诗 shī 。 。
广 guǎng 平 píng 偏 piān 妩 wǔ 媚 mèi , , 铁 tiě 石 shí 误 wù 心 xīn 期 qī 。 。
宋丈示及红梅腊梅借韵两诗辄复和呈以发一笑。宋代。朱熹。闻说寒梅尽,寻芳去已迟。 冷香无宿蕊,秾艳有繁枝。 正复非同调,何妨续旧诗。 广平偏妩媚,铁石误心期。