山 shān 中 zhōng 和 hé 韵 yùn - - 文 wén 天 tiān 祥 xiáng
白 bái 扇 shàn 挥 huī 残 cán 暑 shǔ , , 青 qīng 鞋 xié 踏 tà 嫩 nèn 晴 qíng 。 。
花 huā 床 chuáng 寻 xún 小 xiǎo 隐 yǐn , , 石 shí 鼎 dǐng 引 yǐn 长 cháng 鸣 míng 。 。
纱 shā 帽 mào 有 yǒu 时 shí 去 qù , , 酒 jiǔ 壶 hú 惟 wéi 意 yì 倾 qīng 。 。
山 shān 僧 sēng 痴 chī 与 yǔ 坐 zuò , , 闲 xián 却 què 瘦 shòu 弥 mí 明 míng 。 。
山中和韵。宋代。文天祥。白扇挥残暑,青鞋踏嫩晴。 花床寻小隐,石鼎引长鸣。 纱帽有时去,酒壶惟意倾。 山僧痴与坐,闲却瘦弥明。