题 tí 象 xiàng 耳 ěr 山 shān 寺 sì - - 文 wén 同 tóng
转 zhuǎn 谷 gǔ 萦 yíng 岩 yán 路 lù 始 shǐ 穷 qióng , , 隔 gé 林 lín 遥 yáo 望 wàng 一 yī 门 mén 通 tōng 。 。
溪 xī 山 shān 俱 jù 在 zài 见 jiàn 闻 wén 外 wài , , 台 tái 殿 diàn 尽 jǐn 藏 cáng 怀 huái 抱 bào 中 zhōng 。 。
像 xiàng 阁 gé 罘 fú 罳 sī 明 míng 海 hǎi 日 rì , , 经 jīng 幢 chuáng 璎 yīng 珞 luò 撼 hàn 天 tiān 风 fēng 。 。
劳 láo 生 shēng 又 yòu 逐 zhú 轻 qīng 舠 dāo 去 qù , , 珍 zhēn 重 zhòng 高 gāo 僧 sēng 解 jiě 苦 kǔ 空 kōng 。 。
题象耳山寺。宋代。文同。转谷萦岩路始穷,隔林遥望一门通。 溪山俱在见闻外,台殿尽藏怀抱中。 像阁罘罳明海日,经幢璎珞撼天风。 劳生又逐轻舠去,珍重高僧解苦空。