苍 cāng 弁 biàn 清 qīng 秋 qiū - - 张 zhāng 羽 yǔ
青 qīng 山 shān 如 rú 龙 lóng 起 qǐ 西 xī 北 běi , , 玉 yù 削 xuē 层 céng 崖 yá 倚 yǐ 寒 hán 碧 bì 。 。
迢 tiáo 迢 tiáo 爽 shuǎng 气 qì 拂 fú 珠 zhū 帘 lián , , 手 shǒu 板 bǎn 支 zhī 颐 yí 看 kàn 秋 qiū 色 sè 。 。
云 yún 间 jiān 窈 yǎo 窕 tiǎo 落 luò 叶 yè 黄 huáng , , 涧 jiàn 声 shēng 不 bù 断 duàn 松 sōng 风 fēng 长 zhǎng 。 。
望 wàng 中 zhōng 翠 cuì 屏 píng 忽 hū 点 diǎn 破 pò , , 一 yī 行 xíng 白 bái 鹭 lù 下 xià 斜 xié 阳 yáng 。 。
苍弁清秋。明代。张羽。青山如龙起西北,玉削层崖倚寒碧。 迢迢爽气拂珠帘,手板支颐看秋色。 云间窈窕落叶黄,涧声不断松风长。 望中翠屏忽点破,一行白鹭下斜阳。