和 hé 石 shí 末 mò 公 gōng 冬 dōng 暖 nuǎn - - 刘 liú 基 jī
总 zǒng 谓 wèi 浮 fú 云 yún 解 jiě 作 zuò 霖 lín , , 岂 qǐ 期 qī 云 yún 气 qì 漫 màn 成 chéng 阴 yīn 。 。
何 hé 人 rén 奠 diàn 璧 bì 频 pín 瞻 zhān 仰 yǎng , , 有 yǒu 客 kè 悲 bēi 歌 gē 叹 tàn 毒 dú 淫 yín 。 。
顼 xū 帝 dì 权 quán 移 yí 天 tiān 曷 hé 定 dìng , , 神 shén 龙 lóng 用 yòng 亢 kàng 海 hǎi 徒 tú 深 shēn 。 。
掩 yǎn 身 shēn 未 wèi 服 fú 先 xiān 贤 xián 训 xùn , , 向 xiàng 日 rì 空 kōng 怀 huái 寸 cùn 草 cǎo 心 xīn 。 。
和石末公冬暖。明代。刘基。总谓浮云解作霖,岂期云气漫成阴。 何人奠璧频瞻仰,有客悲歌叹毒淫。 顼帝权移天曷定,神龙用亢海徒深。 掩身未服先贤训,向日空怀寸草心。