哀 āi 梅 méi 麓 lù 楼 lóu 寺 sì 丞 chéng 其 qí 二 èr - - 释 shì 文 wén 珦 xiàng
道 dào 与 yǔ 时 shí 人 rén 背 bèi , , 多 duō 因 yīn 得 dé 所 suǒ 深 shēn 。 。
文 wén 章 zhāng 千 qiān 古 gǔ 印 yìn , , 忠 zhōng 孝 xiào 一 yī 生 shēng 心 xīn 。 。
棘 jí 冷 lěng 难 nán 承 chéng 泽 zé , , 梅 méi 残 cán 祇 qí 在 zài 林 lín 。 。
空 kōng 门 mén 翻 fān 有 yǒu 泪 lèi , , 断 duàn 断 duàn 是 shì 知 zhī 音 yīn 。 。
哀梅麓楼寺丞 其二。宋代。释文珦。道与时人背,多因得所深。 文章千古印,忠孝一生心。 棘冷难承泽,梅残祇在林。 空门翻有泪,断断是知音。