垂 chuí 柳 liǔ 短 duǎn 吟 yín - - 邵 shào 雍 yōng
临 lín 溪 xī 拂 fú 水 shuǐ 正 zhèng 依 yī 依 yī , , 更 gèng 被 bèi 狂 kuáng 风 fēng 来 lái 往 wǎng 吹 chuī 。 。
薄 bó 暮 mù 不 bù 胜 shèng 烟 yān 幂 mì 幂 mì , , 深 shēn 春 chūn 无 wú 奈 nài 日 rì 迟 chí 迟 chí 。 。
谁 shuí 家 jiā 缥 piāo 缈 miǎo 青 qīng 罗 luó 帔 pèi , , 何 hé 处 chǔ 蹁 pián 跹 xiān 金 jīn 缕 lǚ 衣 yī 。 。
犹 yóu 恐 kǒng 离 lí 人 rén 肠 cháng 未 wèi 断 duàn , , 满 mǎn 天 tiān 仍 réng 着 zhe 乱 luàn 花 huā 飞 fēi 。 。
垂柳短吟。宋代。邵雍。临溪拂水正依依,更被狂风来往吹。 薄暮不胜烟幂幂,深春无奈日迟迟。 谁家缥缈青罗帔,何处蹁跹金缕衣。 犹恐离人肠未断,满天仍着乱花飞。