清 qīng 风 fēng 短 duǎn 吟 yín - - 邵 shào 雍 yōng
清 qīng 风 fēng 兴 xìng 况 kuàng 未 wèi 全 quán 衰 shuāi , , 岂 qǐ 谓 wèi 天 tiān 心 xīn 便 biàn 弃 qì 遗 yí 。 。
长 zhǎng 具 jù 斋 zhāi 庄 zhuāng 缘 yuán 读 dú 易 yì , , 每 měi 惭 cán 疏 shū 散 sàn 为 wèi 吟 yín 诗 shī 。 。
人 rén 间 jiān 好 hǎo 景 jǐng 皆 jiē 输 shū 眼 yǎn , , 世 shì 上 shàng 闲 xián 愁 chóu 不 bú 到 dào 眉 méi 。 。
生 shēng 长 zhǎng 太 tài 平 píng 无 wú 事 shì 日 rì , , 又 yòu 还 hái 身 shēn 老 lǎo 太 tài 平 píng 时 shí 。 。
清风短吟。宋代。邵雍。清风兴况未全衰,岂谓天心便弃遗。 长具斋庄缘读易,每惭疏散为吟诗。 人间好景皆输眼,世上闲愁不到眉。 生长太平无事日,又还身老太平时。