终 zhōng 南 nán 山 shān 馆 guǎn - - 汪 wāng 元 yuán 量 liàng
夜 yè 凉 liáng 金 jīn 气 qì 转 zhuǎn 凄 qī 其 qí , , 正 zhèng 是 shì 羁 jī 孤 gū 不 bù 寐 mèi 时 shí 。 。
千 qiān 古 gǔ 伤 shāng 心 xīn 南 nán 渡 dù 曲 qū , , 一 yī 襟 jīn 清 qīng 泪 lèi 北 běi 征 zhēng 诗 shī 。 。
霜 shuāng 凝 níng 鞞 bǐng 鼓 gǔ 星 xīng 横 héng 剑 jiàn , , 风 fēng 卷 juǎn 旌 jīng 旗 qí 月 yuè 满 mǎn 卮 zhī 。 。
旅 lǚ 雁 yàn 已 yǐ 离 lí 榆 yú 塞 sāi 去 qù , , 帛 bó 书 shū 摇 yáo 曳 yè 过 guò 江 jiāng 迟 chí 。 。
终南山馆。元代。汪元量。夜凉金气转凄其,正是羁孤不寐时。 千古伤心南渡曲,一襟清泪北征诗。 霜凝鞞鼓星横剑,风卷旌旗月满卮。 旅雁已离榆塞去,帛书摇曳过江迟。