赋 fù 得 dé 古 gǔ 原 yuán 草 cǎo 送 sòng 别 bié - - 白 bái 居 jū 易 yì
离 lí 离 lí 原 yuán 上 shàng 草 cǎo , , 一 yī 岁 suì 一 yī 枯 kū 荣 róng 。 。
野 yě 火 huǒ 烧 shāo 不 bù 尽 jìn , , 春 chūn 风 fēng 吹 chuī 又 yòu 生 shēng 。 。
远 yuǎn 芳 fāng 侵 qīn 古 gǔ 道 dào , , 晴 qíng 翠 cuì 接 jiē 荒 huāng 城 chéng 。 。
又 yòu 送 sòng 王 wáng 孙 sūn 去 qù , , 萋 qī 萋 qī 满 mǎn 别 bié 情 qíng 。 。
赋得古原草送别。唐代。白居易。离离原上草,一岁一枯荣。 野火烧不尽,春风吹又生。 远芳侵古道,晴翠接荒城。 又送王孙去,萋萋满别情。