真 zhēn 相 xiàng 寺 sì 登 dēng 大 dà 悲 bēi 阁 gé 唱 chàng 和 hè 诗 shī 遥 yáo 和 hé 黄 huáng 梅 méi 南 nán 和 hé 尚 shàng 范 fàn 隐 yǐn 君 jūn 文 wén 白 bái 其 qí 七 qī - - 彭 péng 孙 sūn 贻 yí
黄 huáng 梅 méi 闻 wén 法 fǎ 后 hòu , , 无 wú 住 zhù 独 dú 明 míng 心 xīn 。 。
移 yí 艇 tǐng 来 lái 玄 xuán 客 kè , , 开 kāi 门 mén 就 jiù 绿 lǜ 阴 yīn 。 。
知 zhī 交 jiāo 煨 wēi 芋 yù 冷 lěng , , 诗 shī 思 sī 吃 chī 茶 chá 深 shēn 。 。
接 jiē 待 dài 忘 wàng 宾 bīn 主 zhǔ , , 绳 shéng 床 chuáng 倚 yǐ 石 shí 林 lín 。 。
真相寺登大悲阁唱和诗遥和黄梅南和尚范隐君文白 其七。明代。彭孙贻。黄梅闻法后,无住独明心。 移艇来玄客,开门就绿阴。 知交煨芋冷,诗思吃茶深。 接待忘宾主,绳床倚石林。