癸 guǐ 未 wèi 杪 miǎo 冬 dōng 有 yǒu 感 gǎn - - 苏 sū 台 tái 明 míng
飘 piāo 飘 piāo 雪 xuě 色 sè 满 mǎn 前 qián 山 shān , , 高 gāo 卧 wò 袁 yuán 安 ān 自 zì 爱 ài 闲 xián 。 。
谷 gǔ 底 dǐ 风 fēng 生 shēng 闻 wén 虎 hǔ 啸 xiào , , 林 lín 间 jiàn 日 rì 落 luò 见 jiàn 鸦 yā 还 hái 。 。
忧 yōu 时 shí 直 zhí 起 qǐ 频 pín 挥 huī 剑 jiàn , , 避 bì 俗 sú 仍 réng 教 jiào 静 jìng 闭 bì 关 guān 。 。
寒 hán 惨 cǎn 应 yīng 随 suí 残 cán 腊 là 去 qù , , 拟 nǐ 将 jiāng 春 chūn 好 hǎo 解 jiě 愁 chóu 颜 yán 。 。
癸未杪冬有感。明代。苏台明。飘飘雪色满前山,高卧袁安自爱闲。 谷底风生闻虎啸,林间日落见鸦还。 忧时直起频挥剑,避俗仍教静闭关。 寒惨应随残腊去,拟将春好解愁颜。