伤 shāng 春 chūn 曲 qū 示 shì 章 zhāng 雨 yǔ 琴 qín 二 èr 首 shǒu - - 曹 cáo 家 jiā 达 dá
东 dōng 风 fēng 恻 cè 恻 cè 阳 yáng 关 guān 道 dào , , 行 héng 尘 chén 飞 fēi 絮 xù 催 cuī 人 rén 老 lǎo 。 。
系 xì 往 wǎng 芳 fāng 时 shí 一 yī 寸 cùn 心 xīn , , 日 rì 暮 mù 游 yóu 丝 sī 藉 jí 烟 yān 草 cǎo 。 。
烟 yān 草 cǎo 凄 qī 凄 qī 春 chūn 日 rì 长 zhǎng , , 落 luò 红 hóng 绵 mián 绵 mián 增 zēng 惋 wǎn 伤 shāng 。 。
妾 qiè 为 wèi 伤 shāng 春 chūn 衣 yī 带 dài 缓 huǎn , , 关 guān 山 shān 马 mǎ 蹄 tí 日 rì 以 yǐ 远 yuǎn 。 。
伤春曲示章雨琴二首。清代。曹家达。东风恻恻阳关道,行尘飞絮催人老。 系往芳时一寸心,日暮游丝藉烟草。 烟草凄凄春日长,落红绵绵增惋伤。 妾为伤春衣带缓,关山马蹄日以远。